Phan_9
Thấy cô bé cứ chòm về hướng vực thẳm thì cậu bé thấy lạ nên đã ổn định tâm trạng của cô bé đó và từ từ đi lại vực thẳm nhìn xuống. Hai mắt trợn to, cậu muốn hét to lên khi thấy cảnh này, cành tượng mà một đứa trẻ ko bao giờ nghĩ đến được, thấy cậu bé kia ko động tĩnh gì thì cô bé bắt đầu nhào tới chỗ đó và nhìn xuống, ko giống như cậu bé kia, vừa nhìn thấy cảnh tượng thì một tiếng "áááááá" thất thanh vang vội khắp khu rừng, sau đó là tiếng gào thét thật lớn, tiếng gọi: "Cha!, Mẹ!"..........
Đôi mắt ửng đỏ lại tiếng tục trào lệ, nhìn thấy cha mẹ mình bị như vậy thì ko có đứa con này bình tĩnh được, hình ảnh hai người, một nam một nữ, nam thì thì bị một cục đá nhọn cao đâm xuyên qua bụng, mắt thì mở to, máu chảy thành những dòng nước, còn nữ thì bị một thanh kiếm nhọn đâm xuyên qua tim và treo quật quoại trên ko trung bởi một sợ dây xích to đùng, máu chảy ra ko ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống vách ko đấy.
Nhìn nó mà tim quặn đau, ánh mắt xa xăm vô định của nó như thể bóp nát cỏi lòng anh.-Quên đi!.
-Ko!, làm sao mà quên?!. Đáp lại mà ko cần nghĩ ngợi gì, nhưng có điều khác bình thường là giọng điệu của nó hoàn toàn thây đổi, ko còn vương vấn một chút nào gọi là tình thương.
Một lần nữa, anh nhìn người con gái thân bạch y mà đau lòng, anh ko hề có ý định tiến thêm bước nào về phía đó, bay giờ khoản cách của anh và nó ko như trước, anh ko bao giờ có thể bắt kịp nó cho dù anh đã dùng mọi cách.
-Tiểu Bạch à!.
-Đi đi!. Nó giờ như người vô hồn, mặc cho gió ngày càng thổi mạnh, mặc cho cái rét đang tiến gần, nó vẫn ko muốn rời cái chỗ này, nó ko muốn phải làm bất kì ai bị tổn thương khi nó trong tình trạng này, càng ko muốn ai quấy rầy mình. -Hôm nay, tâm trạng của em ko tốt, nên đừng nói gì hết, đi đi!.
Ngay sau lời nói cuối cùng của nó thốt ra là thực hiện ngay, anh lẳng lặng quay đi một cách nhe nhàn, bước chân nặng nề của anh khiến anh thấy mệt mỏi, ko hiểu tại sao ông trời lại đẩy anh vào số phận của cuộc chơi này, tại sao lại đề anh gặp nó, và tại sao lại là ngày hôm đó, hay là ông trời muốn anh giải thoát cho tâm hồn đầy tổn thương này.
30' đã trôi qua, tiếng chuông vào học cũng đã reo từ lâu, học viên cũng đã yên chỗ nhưng sao chỉ có nó là khác, nó vẫn ngồi đó, ko làm gì hết, chì ngồi nhìn lên bầu trời trong xanh.
Vào lúc đó, tại lớp A, nơi dành cho học viên cấp cao, ko khi lớp khác hoàn toàn với cái ko khí trên sân thượng, vui có, buồn có, mà tức giận cũng có. Người vui nhất ko ai khác ngoài Ha Rum, tiếp đến là Woo, người giận nhất là hắn, ánh mắt bừng lữa được che dấu ko mấy khéo léo qua nụ cười giả tạo, Tea Hin đứng kế bên mà buồn thây cho hắn, hắn yêu Ha Rum từ lâu rồi, 2 năm trước đúng ngay ngày hắn định thổ lộ với cô thì Woo xuất hiện và cái lỗ thộ ấy kết thúc khi chưa bắt đầu.
Đây là lý do hắn ghét Woo, hai người luôn tranh tài với nhau về mọi mặt, sức lực cũng ngan nhau. Ko ai thắng ai, nhưng Woo thắng hắn một điều là Ha Rum, hắn ko dành được tình cảm của Ha Rum, nhưng Woo thì có.
-Yun à!, ngày mai đi chơi nha!, lâu rồi chúng ta chưa đi cùng nhau!. Vẻ mặt hớn hở, Ha Rum ko thể nào che dấu vẻ vui mừng của mình.
-Ờ!.
Tiếng chuông cuối cùng cũng reo, hắn đứng dậy tránh ánh mắt của Ha Rum và Woo, sắc mặt của hắn ko mấy dẻ chịu chút nào, định lê cái thân ra bãi giữ xe thì hắn lại quay ngược lại tiến thẳng lên sân thượng trường.
Đơ người ra khi thấy cái cảnh này, nhìn nó ngồi đằng xa mà anh cứ tưởng một con ma nào xuất hiện giữ ban ngày, một cái đằm trắng, cộng thêm mái tóc đen dài xỏa thì chuyện này là dể hiểu.
Chương 41
Nhìn cái bóng trắng mà thắc mắc, hắn bước lại gần chố đó, càng tiến gần thì hình ảnh nó lại hiện ra rõ rệt, khi xác đinh người con gái đầm trắng đó là nó hắn bớt đi phần nào căng thẳng, thân vào vampire, loài ma cà rồng nhưng đã gặp ma thì cũng sợ như nhau. -Cô làm gì ở đây?.
Trả lời lại câu hỏi của hắn hắn là một sự yên lặng, thấy nó ko trả lời thì anh càng bước lại gần chỗ nó hơn, đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nó, một thoán bất ngờ vì từ trước tới giờ có bao giờ anh nhìn thật kĩ nó đâu, làn da trắn nỏn như da baby, đôi mắt xâu với hàng mi dài cong vút, mũi cao thẳng, bơ môi nhò nhắn đỏ như máu mà ko cần son.
-Cô buồn hả?. Một câu nói mà hắn chưa hề hé mở vs bất kì ai, cho dù là Ha Rum, hắn luôn giữ kín tình cảm của mình trong lòng, nhưng cái giữ kín đó là do hắn nghĩ thôi chứ cả trường ai mà chẳng biết hắn thích Ha Rum, ngoài trừ hắn, nhưng quả thật là câu nói này hắn chưa hề nói vs bất kì ai.
Nói xong thì hắn lại thấy ngượng, khi đó ko hiểu sao hắn lại đi hỏi cái câu như vậy ko biết, ngồi song song nó, hắn bắt đầu nghĩ vu vơ, nghĩ về những hồi ức của hắn và Ha Rum nhưng chỉ vừa bắt đầu nghĩ thôi là đã bị nó phá tan. -Cậu bị thất tình!. Một câu nói nhưng sét đánh ngan tìm người con trai ngồi bên cạnh, trúng ngay tim den, anh ko nói lời nào ngoài cái biểu hiện là nhìn nó chằm chằm nào há hóc.
-Sa...o sao cô biết?. -(Qoái!. sao cô ta biết, hay mặt mình có chữ ta, hay Tea Hin nói gì cho cô ta biết à?).
Nó quay qua nhìn hắn, khuôn mặt vẫn ko biểu cảm. -Mặt anh ko có chữ!, Tea Hin cũng ko nói gì hết!.
-Vậy sao?!. Gật đầu lia lịa, anh cũng chắc rằng chán của mình ko có chữ, với lại Tea Hin cũng ko thể nào nói cho nó biết vì suốt ngày hôm nay anh luôn đi theo hắn. Nhưng dòng suy nghĩ của hắn dược cắt ngan bởi một ý nghĩ khác tràn tời. -Sao cô biết?, tôi nghĩ thôi chứ có nói ra đâu!.
Nhớ ra là những câu hỏi khi nãy hắn chỉ nghĩ thầm thôi mà sao nó biết, hắn có nói ra đâu!. -(Kì lạ, cô ta là ma sao?!).
-Tôi ko phải ma!. Nó lại tiếp tục quay sang hắn nói, miệng nhết một đường công nhẹ ko ai thấy kể cả người bên cạnh.
-Vậy là gì?. Quát lớn vào mặt nó, nhưng quát xong được vài giây thì hắn lại chợt nhớ rằng câu vừa nãy cũng ko có nói cho nó biết mà!.- Sao sao cô nghe được vậy?.
-Nếu ko muốn tôi nghe thì đừng có nghĩ!. Một đường cong nhỏ lại tiếp tục hé mở thên đôi môi đỏ của nó, nhưng lần này hắn đã thấy, một nụ cười rất thật, hắn đã vài lần thấy nó cười nhưng chưa lần nào thấy được nụ cười thật sự của nó vậy mà hôm nay nó lại cười một cách tự nhiên.
Đơ người với nụ cười đẹp như thiên sứ của nó, hắn ko thể nào quên đi cái nụ cười đó dù nó đã tắt nhanh chóng. -Cậu ko có ý đinh quên cô ta à?.
Bị đánh thức bởi câu nói của nó, anh lại trở vể trạng thái u sâu lúc mới vào, im lặng ko nói gì, dược khoản vài phút thì hắn quay sang nó. -Này!.
-Kêu tôi à?. Nó ko nhìn hắn nhưng miêng thì vẫn trả lời.
-Ko lẽ ma?!.
-Vậy nhầm người rối, tôi ko phải tên "Này"!. Biểu hiện của nó tiếp tục duy trì trạng thái khi nãy, sau khi nói xong thì im lặng được vài phút. Hắn thấy mình hình như là đã làm chuyện có lõi nên chỉ biết im lìm ko lên tiếng. -Tôi tên Tara!, ko phải này nọ gì đâu!, gọi cho đàng hoàn vào!.
-Ờ, xin...xin lỗi!. cuối mặt xuống, hắn lại tiếp tục nói một câu nói mà mình chưa hề nói vs ai ngoài Ha Rum, biểu hiện như cún con hối lỗi vs chủ của hắn bất giác lại làm cho nó bật cười, cười van vọng khắp sân thượng, khiến hắn nhìn mà ko rời mắt.
Khoanh tay để trước ngực, hắn quay sang người con gái đang cười ko biết trời đất đâu mà nhăn mặt -Cô cũng biết cười nữa à?!.
Nín cười ngay tức khắc, nó lại trờ lại trạng thái khi nãy, ko biểu cảm trước mọi vấn đề khiến cho hắn phải thêm một tràn ngạc nhiên, nó bay giờ vs nó cười lúc nãy khác nhau hoàn toàn làm hắn ko thể náo ngờ, sức chuyển biến biểu hiện của nó hơn cả oppa nó.
-Cô giúp tôi một việc được ko?.
-Việc gì?.
-Ngày mai là Ha Rum và tên Woo sẻ đi chơi!
-Thì sao?, nói tôi chi vậy?.
-Tôi cũng đi!.
-Hừ!, tôi hiểu!, anh muốn tôi giúp gì, dù gì thì cũng nhờ anh đã giúp tôi một việc!.
-Tôi giúp cô!, khi nào?.
-Ko cần biết!. -Việc gì?.
-Là... Định nói thì hắn lại ngừng, hắn ko biết làm sao mở lời với nó đây
-Là...?
-Cô làm bạn gái tôi được ko!.
-Cô làm bạn gái tôi được ko!. -Chỉ một ngày thôi!. Nói ra câu nói này làm hắn ngượng, hắn cũng biết ngượng cơ đấy, hắn nghĩ thầm trong lonh2 là nó sẻ tra lời rằng "ko" nhưng hắn lại một lần nữa sai vì câu trả lời của nó là...
-Tôi đồng ý!.
...
Bóng tối bắt đầu bao phủ vạn vật, tại một căn biệt thự lớn, rất lớn là đẹp, lối kiến trúc kết hợp giữa cổ điển và hiện đại một cách hoàn mĩ.
-Lão phu nhân!, bà yên tâm, dù ko được những con sẻ cố!. Một người con trai nhìn vào chiếc laptop mà nói.
-Ta ko biết có nên yên tâm vể Bạch nhi ko đây, hãy làm sao mà đưa nó ra khỏi tản băng vô hình ấy!.
-Vân!. Đóng chiếc laptop lại, ngữa đầu về phía sau.- Nhất đinh phải thành công!.
....
-Hắc vương, Frees đã chiếm 1/4 lãnh địa của chúng ta ở Hàn Quốc rồi!, chúng hành động rất nhanh, xem như chúng ta ko có mặt!. Một tên trong số đông bước lên cúi chào người con trai rồi thao thao bất tuyệt!.
-Hừ!, nhanh đến vậy sao?, chỉ trong vòng hai ngày?. Bo, người ngồi bên cạnh vị Hắc vương nói mà miệng nhép một nụ cười cực kì gian.
-Chúng dám về đây tât nhiên chúng sẻ hành động!. Hắn, người được mệnh đanh là Hắc Vương đang chiễm chệ ngồi trên thành cóng nơi hôm trước.
-Vậy cậu định làm gì? Bo nhảy vào hỏi.
-Ko làm gì hết!, bay giờ chúng ta chỉ việc quan sát!. -Bo!, cậu tìm vài đứa nhanh nhẹn rồi đi dò thám tình hình của chúng đi!.
-OK!.
Như một màng kịch, một việc kết thúc nhanh gọn, khiến cho người đang ngồi trên thân cây gần đó cũng phải hé nở một nụ cười gian tà.
Nhưng hắn dù gì cũng là một vampire cấp cao, việc biết được sự hiện diện của một người khác ko phải là vấn đề huốn chi nó cũng đâu có dùng bảng năng của mình mà che dấu nên việc hắn phát hiện ra là tất nhiên. -Là bạn?, hay thù?.
-k
-Ha Rum!, em co chắc la được ko?. Một giọng nói hơi quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia chiếc iphone màu tím của cái Ha Rum.
Một nụ cười gian ta hiện lên trên bờ môi của cô. -Chắc chứ, ngày mai em nhất định sẻ tìm cách khiến cho Yun quen chị!.
-Được!, chị tin ở em!. Sau tiếng nói chuyện là tiếng "tút...tút..." vang lên, bỏ chiếc iphone xuống cái Ha Rum lại tiếp tục nở một nụ cười cực gian, gian hơn khi nãy.
Về phần người nói chuyện với Ha Rum thì liên tục thích thú, ngồi nghĩ đến những tình tiết lảng mạn của cô và Yun.
....Tại nhà nó....
-Chị!.
Nó đang ngồi trên chiếc sofa màu trắng, mình ôm cái gói mà lướt web, đưa mắt nhìn về phía đối diện. -Bin?!, có chuyện gì sao?.
-Dạ!. Gật đầu rồi cậu lập tức bay sang chỗ nó ngồi sát bên. -Chị!, ngày mai chi có bận ko?. -Chị dắt em đi công viên nha!.
-Công viên à?. Nó nhìn Bin với một ánh mắt ngạc nhiên, sao hôm nay lại đòi nó dẫn đi chơi, bình thường là đi với Danh & Nguyệt mà. -Sao em ko đi cùng Danh & Nguyệt?.
-Tại ngày mốt là Lin đi rồi, em muốn chúng ta đi chơi chung với nhau thôi!. Nói xong thì cậu xụ mặt xuống, hai ngón tay chỉ vào nhau mà quay quay, cái mỏ nhỏ cũng được chu lên một cách ngộ. -Nếu chị ko rãnh thì thôi vậy!.
Ngơ ngác nhìn tên nhóc ngồi bênh cạnh, nói hiểu ý của Bin, cậu muốn có một thứ gì đó để kĩ niệm, ngày mai là ngày cuối cùng Lin ở đây, Lin sẻ về cùng Danh & Nguyệt. -Cái thằng này!, có cần làm bộ mặt như thế ko?. -Ok!, ngày mai nhất định chị sẻ đi công viên với máy đứa!. Câu nói của nó vừa dứt cũng là lúc một tiếng "Ồ!" thật lớn vang lên dữ dội, và cộng thêm những tiếng nhảy tưng bừng của ba đứa trẻ đằng sau bức tường.
...5h00' sáng, tại nhà nó...
Như thường lệ, nó vẫn dậy giờ này, chỉ cần vài ngày thôi mà nó có thể thích nghi nhanh với ko khí của xứ xở Hàn Quốc này. Ngồi tại một cái đình nhỏ màu trắng giữa hồ cá lớn, xung quanh hồ cá là đủ loại hoa màu trắng, và nhiều nhất là hoa hồng, những chậu phong lan trắng được treo quanh đình. Đi sâu vào trong đình ta có thể thấy nổi bật nhất là chiếc đàn dây màu trắng đặt chính giữa và nằm trên một chỗ ngồi rất đặt biệt, giống như chỗ của máy vương phi, hoàng hậu ở Trung Quốc thời xưa.
Cạnh đó là một bộ bàn ghế làm bằng gỗ, những hình thù tự qoái lạ của máy chiếc ghế và cái bàn. Trên bàn, mùi trà tỏa ra ngào ngạc, nó ung dung ngồi đó mà thưởng thức trà một cách tao nhã.
...7h30' sáng, tại nhà Yun...
-Đang lăn lộn trên chiếc giường mềm mại của mình cùng chiếc mềnh ấm áp thì bị đánh thức bởi tiếng reo của chiếc iphone màu đen, mò tay tìm điện thoại, bắt máy với cái giọng khàng khàng đủ cho người bên kia biết là mình chưa ngủ dậy và vửa mới bị đánh thức. -Alo?!.
-Yun!, cậu vẫn chưa dậy sao?. Tiếng của cô nàng Ha Rum chính thức đánh thức cho anh chàng này ra khỏi cái mệt mỏi của giất ngủ. -Ờ mình dậy liền!.
Lập tức như có một luồn diện cấm vào người hắn chạy như ma đuổi vào WC cá nhân của mình và vscn một cách nhanh gọn lẹ nhưng sạch sẻ, chọn một bộ đồ màu đen, biết mà cái phòng màu đén gióng như nó, nó thì trắng toàn tập, còn hắn từ đen toàn bộ.
Phóng lên chiếc xe ko mui màu đen phóng thẳng về phía công viên giải trí trong thành phố. Ngồi trong tình trạng lái xe thì bõng hắn nhớ đến ngày hồm qua, lúc hắn và nó bói chuyện.
-"Ngày mai cậu cứ đi đến đó trước, cứ như bình thường ko cần phải diễn gì đâu!, tôi nhất định sẻ giúp cậu, yên tâm đi!." Hồi tưởng về lới nói chắc như đinh đóng cột của nó anh chỉ biết nở một nụ cười khó hiểu rồi tập trung vào việc lái xe.
Còn nó, hôm nay nó có lịch dày đặt, nên cũng phải chọn một bộ đồ phù hơp, lần này nó chọn một chiếc đầm màu trắng, trắng là tất nhiên, một chiếc đầm dây cột cổ và dài đến đùi gối, để lộ đôi chân thon trắng của mình, và đi kèm với bộ đầm là một chiếc nón qoai tròn màu trắng trên đầu, một kiệt tác quá tuyệt cho cuộc đi chơi hôm nay.
Cầm lấy chiếc túi sách màu trắng độc nhất vô nhị của mình rồi đi thẳng đến chiếc xe mà nó dùng đi học mọi hôm.
Chương 42
Tại nhà hàng mini trong công viên, Woo, Ha Rum và một người có khuôn mặt được nói là hơi quen thuộc và cũng chính là người nói chuyện điện thoại với Ha Rum tối hôm qua, chị họ của cô nhưng đẳng cấp lại cao hơn cô một bật, vampire cấp trung Park Sol Hy.
Cô nàng CS đã từng chạm mặt với nó ở sân bay, chắc rằng cô vẫn còn nhớ chuyện hôm trước và cô cũng đang nghĩ cách trả thù nó nhưng giờ cô có nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều, chuyện của nó và cô ko quan trọng bằng việc này, mà người có thể giúp cô làm việc này chỉ có một người là Kim Ha Rum, cô em họ ko cùng đẳng cấp của mình.
Và tất nhiên cái Sol Hy xuất hiện thì Shin Mi Na ko thể thiếu, cô cũng đang rất háo hức ngồi cạnh Sol Hy.
Tiếng lang cang của cái cửa kêu lên, bốn con người ngay lập tức nhìn ra, hắn đang bước vào, cái Sol Hy và cái Mi Na nhìn mà ngây ngất tâm hồn, lòng thầm nghĩ sao mà hắn lại đẹp đến thế, đẹp còn hơn con gái nữa nếu Sol Hy có thể làm bạn gái của hắn thì chết cô cũng chịu.
-Yun!, ngồi đây đi!. Ha Rum chỉ vào chiếc ghế bênh cạnh Sol Hy kêu hắn ngồi vào, một cái bàn lớn với sáu chiếc ghế, bây giờ chỉ còn hai chiếc là một cạnh Woo, hai cạnh Sol Hy, dù ghét Woo thế nào thì hắn cũng ko thích cái người đang nhìn mình với vẻ mặt như muốn nuốt sống mình nên anh đành chọn cái ghế bên trái cạnh Woo, Sol Hy hụt hẫn nhưng cũng mau chóng lấy lại tinh thần để có một hình tượng đẹp trong mắt hắn.
-Cậu ăn gì?. Ha Rum hỏi tiếp, hình như hôm nay cô vào vai đạo diễn thì phải.
Nhìn cô cười nhưng hình như nụ cười ngượng thì phải. -Gì cũng được!.
Món ăn thức uống đã có đầy đủ bây giờ đã đến lúc vào vấn đề chính của bộ phim mà đạo diễn Ha Rum sắp đặt, ngay cả Woo cũng ko biết về việc của hôm nay, mà anh cũng ko quan tâm cho dù biết vì anh chỉ muốn chọc tức hắn, cho hắn nhìn thấy cảnh tình đơn phương của mình đang trong vòng tay của người khác mà là người anh ko ưa nữa chứ.
Đưa mắt sang hai con người đang làm dáng với nụ cười hết sức quyến rũ mà ớn lạnh. -Ha Rum, bạn cậu hả?.
-Ko!, là chị họ của mình và bạn chị mình!. Một cái nháy mắt của cô với Sol Hy sau khi lời nói dứt.
-Xin chào, tôi là Park Sol Hy!, nghe danh của cậu rất nhiều, gập rồi mời thấy thật như lời đồn!. Một nụ cười mà cô đã tập rất lâu để cho hắn thấy, nụ cười này tuy có thể làm mê mẫn nhiều chàng trai nhưng lại là một trò cười trong mắt hắn. -Chào, tôi là Shin Mi Na!. Tới lượt cô tiểu thư nhà họ Shin, cô đở hơn Sol Hy một chút vì cô ko cần làm dán trước mặt anh, anh ko dành cho cô, cô biết.
-Ừ, chào!. tuy ko vui lắm nhưng vì là chị họ của Ha Rum nên anh cũng phải nói gì đó chứ.
-Yun à!, cậu ko định quen bạn gái hay sao?. Nhắc đến việc quen bạn gái thì hắn lại chợt nhớ về hình ảnh của nó, ko hiều sao dạo này nó cứ hay xuất hiện trong đầu nó, cả mở cũng thấy nó.
Thấy hắn im lìm thì Ha Rum tiếp tục xuất chiêu. -Mình định giới thiệu chị của mình cho cậu!. Câu nói vừa dứt là lúc bốn con mắt, hai con người phải căng ra, hắn và Woo, mõi người một cách ngạc nhiên khác nhau. -Cậu nói sao?, giới thiệu ình?.
-Đúng vậy!, cậu định ở vậy luôn hả?. Ha Rum miểm cười, rồi nhìn thẳng vào hắn.
-Ha Rum!, em đang làm gì vậy?. Cô giả nai như ko hề biết chuyện gì mà ngạc nhiên nhìn cô em họ của mình.
-Chị ko phải chị cũng ko có quen ai sao!. Thấy cách phối hợp của Sol Hy quá xuất sắc thì cô càng ra nhiều chiêu hơn.
-Được rồi Ha Rum!, mình ko cần đâu!. Hắn có chút gì đó giận dữ, thất vọng mà nói.
-Ko được!, cậu ko định tìm bạn gái ình sao?. Ha Rum lại nói, cô nói nhiều quá, vừa là đạo diễn vừa là diễn viên.
-Đúng vậy!, Yun!, cậu cũng nên tìm bạn gái ình đi!. Bay giờ thì Woo đã biết rõ sự việc, anh thấy rất hài lòng với cô bạn gái mình, cô có ích rất nhiều với việc hạ đi ý chí của Yun.
-Tôi nói ko cần!, tôi có bạn gái rồi!. Câu nói như sét đánh ngan tai bốn người, ngạc nhiên nhất chính là Ha Rum và Woo, hắn có bạn gái hồi nào mà hai người ko biết gì vậy.
-Cậu đừng đùa, mình có thấy cậu quen ai bao giờ đâu!. Ha Rum giọng rung rung nói, cố muốn giới thiệu hắn cho chị họ mình ko phải vì cô giúp chị mình mà là giúp mình, cô muốn có cả hắn và Woo, nếu hắn quen người khác thì ko được nhưng quen với chị mình thì ko sao vì cái Sol Hy rất khờ, cô (Sol Hy) ko phải là đối thủ của cô.
Cô tuy là thích Woo thật lòng nhưng cô lại ko muốn hắn thuộc về ai, chỉ mình cô mới có thể sở hữu hai chàng trai này thôi nhưng giờ nghe hắn nói hắn có bạn gái thì toàn bộ kế hoạch của cô đều tang thành mây khối.
-Tới ko đùa!. Hắn nhìn thẳng vào Woo và Ha Rum với ánh mắt kiên nghị nói như chắc nịch.
-Yun!, nếu cậu ko muốn quen chị mình thì thôi vấy, đừng giỡn chứ!. Ha Rum giọng vẫn còn rung nói làm cho Woo và hắn hơi bất ngờ.
-Ai nói là đùa, cô có bạn trai thì Yun ko thể quen bạn gái à?.
-Ai nói là đùa, cô có bạn trai thì Yun ko thể quen bạn gái à?. Một giọng nói rất ưa là quen thuộc với tất cả mọi người ở đây, nó đang vào.
-Tara!, cậu làm gì ở đây?. Woo vội bật dậy khi thấy nó vào và đang tiếng lại gần chỗ hắn.
-Chào Woo!, quen bạn gái mà ko nói gì cho tôi biết à?!. Nó nhìn Woo, nhìn anh với một ánh mắt của một người bạn thật sự, ko giả dối, ko hề có gì gọi là gượng.
-Ờ chuyện này.... Một phen ngập ngừng, anh quen với Ha Rum là có mục đích của mình, anh muốn tất cả mọi người biết người mà Yun yêu là bạn gái anh nhưng chỉ duy nhất một người, là nó, anh ko muốn nó biết chuyện này, hình như anh đã thật sự rung động trước nó.
-Ko sao, dù gì cũng biết rồi mà nên cậu đừng ngại!. Nó nói tiếp, lời nói cứ như một nhát dao vô hình đang từ từ xuyên qua con tim anh.
-Là cô!, đúng là oan gia ngõ hẹp!. Cái Sol Hy là người thứ hai đứng dậy sau hi thấy nó.
-Có bao giờ tôi nói oan gia ngõ rộng đâu mà cô nói!. Một câu nói tiếp tục làm cô ê mặt nhưng lại làm hắn khoái chí cười lên khiến ba cô nàng và một chàng trai nhìn hắn mà khó hiểu.
-Tara!, cậu ngồi đi!. Hắn đứng dậy kéo chiếc ghế còn lại và cũng là chiếc ghế bênh cạnh mình cho nó, một hành động mà hầu hết làm cho tất cả mỏi người trong nhà hàng chú ý, khi hắn vào đã làm mê mẫn biết bao nhiêu cô gái trong đây rồi đến nó, nó còn nỏi hơn hắn.
-Cảm ơn!. Nhìn hắn nở một nụ cười nhẹ, ai nhìn cứ tưởng đó là một nụ cười hạnh phúc nhưng chỉ có hắn nhận ra đó là nó đang diễn, nó nhập vai con nhanh hơn cả hắn.
-Yun cậu nói cậu có bạn gái mà lại làm vậy ko sợ bạn gái cậu buồn à?. Ha Rum nhìn hai người mà khó hiều, sao hắn và nó lại thân thiết như vậy, mới hôm qua hắn còn hùng hổ với nó mà.
-Cô yên tâm, bạn gái của Yun ko buồn đâu!.
-Sao cô biết?, cô đâu phải là bạn gái của Yun đâu!. Bay giờ thì cái Sol Hy tò vẻ ta đây nhày vào nói.
-Sao cô biết tôi ko phải bạn gái của Yun?. Nó cũng ko thua gì, đáp trả lại cô.
-Vậy ý cô nói cô là bạn gái của Yun sao?. Ha Rum đưa mắt nhìn nó, ánh mắt có chút giận dữ nhìn nó, nó ngay lập tức bắt gập ngay ánh mắt đó.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian